Đức Phật dạy rằng
nguồn gốc của tất cả khổ đau là vô minh. Đây là điều quan trọng khi chúng ta
kiểm xét lại những gì mà ngài thực sự định nghĩa về “vô minh”. Hầu hết sự hiện
hữu của con người trong vũ trụ biểu hiện đa dạng, tương ứng với con người chính
là những thói quen, sự suy tư, cảm giác và ký ức của họ. Người ta không dành
chút thời gian hoặc cơ hội để nhìn lại đời sống của chính mình, quan sát hoặc
chú tâm đến muôn pháp khởi động.
Pháp là gì? Thân thể mà chúng ta đang
có, những tri giác và cảm xúc, những tri giác của tâm, những khái niệm và ý
thức xuyên qua những giác quan, đây là những nhân duyên. Một pháp là điều gì đó
được thêm vào và hòa hợp, là những gì sinh và diệt; nó không tự tác tự sinh,
không có mấu chốt cơ bản một cách chính xác.
Tôn giáo là những gì mà con người vận
dụng để cố gắng trở về với điểm cuối cùng bên kia chu kỳ của sống và chết; sự
hiểu biết ngoài thế gian hoặc lokutara Panna (trí tuệ siêu việt); Nirvana hoặc
Nibbana (Niết bàn) là kinh nghiệm siêu việt thực sự. Đây là khi mà chúng ta đột
nhiên hiểu biết chân lý, không qua sự nghiên cứu kinh Pali hay sách thiền,
nhưng xuyên qua kinh nghiệm trực tiếp.
Thông thường chúng ta diễn đạt chân lý
trong khi tâm chúng ta có sự hiện hữu vài điều gì đó, và Niết bàn khi có vài sự
an hòa của tâm hoặc những kinh nghiệm chợt nảy lên. Tất cả chúng ta có được một
vài thứ kinh nghiệm của hạnh phúc, rồi chúng ta thích diễn đạt về chân lý không
sinh, không tạo tác, không nguồn gốc như một kinh nghiệm hạnh phúc. Nhưng đức
Phật rất cẩn thận, chẳng bao giờ ngài diễn đạt sự thật cuối cùng hay
Nibbana-ngài chẳng bao giờ nói nhiều về nó. Người ta muốn biết nó, viết sách
bàn về nó và nghiên cứu sự tự nhiên của nó-nhưng Niết bàn là sự chính xác với
những gì mà đức Phật không bàn đến.
Thay vì điều đó, đức Phật tập trung
đến sự nhận biết về những điều kiện thay đổi, những gì mà chúng ta biết được
xuyên qua những kinh nghiệm của chính mình ở giây phút bây giờ. Đây không phải
là một chủ đề về niềm tin đối với bất cứ ai. Nó là một đề tài của sự giác ngộ ở
phút giây hiện tại với bất kỳ điều gì đang xảy ra. Do đó chúng ta tận dụng loại
chú tâm này trong đời sống chúng ta-nhận diện bất cứ điều gì xảy ra;bất kỳ
trạng huống của thân và tâm-dù nó là một cảm giác vui sướng hoặc đau đớn, cảm
xúc hoặc ký ức, cái nhìn, âm thanh, mùi vị hay sự xúc chạm ở trong hoặc ở
ngoài, nó chỉ là một trạng thái.
Điều này rất quan trọng để phản ánh
đúng thực nghĩa của “vô minh” bên trong tri giác mà đức Phật đã đề cập đến khi
ngài gọi là nguồn gốc của tất cả khổ đau. “Vô minh hiện hữu” nghĩa là chúng ta
đồng nhất với những trạng thái bằng sự quan hệ với chúng như “tôi” hay “của
tôi.” Chúng ta bám vào những khái niệm mà chúng ta đã chấp chặt để tìm hạnh
phúc vĩnh cửu, đạt được vài điều, đeo đuổi vài điều mà chúng ta không có. Nhưng
chúng ta không nhận ra rằng sự ham muốn trong tâm là một sự thay đổi, nó là một
sự mong cầu điều gì đó, và là một tâm trạng thay đổi trong thế sinh và diệt, nó
vốn vô ngã. Thành ngữ not-self (anatta) không phải là thuộc loại của mantra
(thần chú) mà chúng ta dùng để từ bỏ mọi thứ, nhưng nó là một sự thâm nhập thực
thể về sự tự nhiên của tất cả ham muốn.
Khi bạn nhìn một cách cẩn thận, thật
nhẫn nại và khiêm tốn, bạn bắt đầu thấy rằng cái sinh xuất hiện bên ngoài cái
bất sinh rồi trở về với bất sinh. Nó biến mất và không để lại gì cả. Nếu nó
thực sự là bạn, nó đã ở lại, phải không? Nếu nó thực sự là cái của bạn thì nó
đã đi đâu-chỗ nào đó trong kho dự trữ của cá nhân bạn? Nhưng khái niệm và bất
cứ điều gì đó mà bạn suy nghĩ đó là một pháp sinh và diệt. Bất kỳ lúc nào bạn
cố gắng suy tư về chính mình, như khái niệm hoặc ký ức về việc này hay việc kia
thì chỉ là một pháp của tư tưởng bạn. Nó không phải là những gì bạn đang là,
bạn không phải là một pháp của tư tưởng bạn. Vì vậy, sự buồn phiền, nỗi tuyệt
vọng, tình yêu và hạnh phúc là tất cả những tâm pháp và chúng không có tự ngã.
Nhận rõ đời sống của chính bạn khi bạn
đau khổ hoặc cảm giác thỏa mãn, tại sao như thế? Nguyên do vài sự cố chấp, một
số quan niệm của chính bạn hay ai đó. Người mà bạn yêu thương đã chết và bạn
cảm thấy buồn khổ với chính mình. Bạn suy nghĩ vế quá khứ tốt đẹp mà bạn đã có
và dừng lại ở đó và tạo thêm nhiều tâm pháp, có thể bạn cảm thấy tội lỗi vì bạn
đã không chan rãi hoặc yêu thương suốt thời gian đó, đây cũng là một pháp của
tâm, nó không phải là cá nhân đơn độc, phải không? Bạn nhớ một ai đó đang còn
sống và bạn mong ước gặp họ ngay bây giờ, đó là một tâm pháp, hoặc bạn nhớ
người nào đó đã chết mà bạn chẳng bao giờ gặp lại, cái này cũng là môt tâm pháp.
Sự thiền định của Phật giáo là sự nhận
diện những trạng thái của tâm, quan sát và nhận ra những gì mà chúng nó là, hơn
là sự tin tưởng chúng. Người ta muốn tin tưởng-như khi một vài người thân của
bạn chết, vài người bảo với bạn: “Ồ, họ đã lên thiên đường với chúa trời, họ
đang sống trong những sự vui sướng của thiên giới Tusita.” Họ nói điều đó để
bạn có sự nhận thức hài lòng đối với suy nghĩ-“chà, tôi biết lúc này bà nội bạn
đang hạnh phúc ở trên đó trong những vương quốc thiên đường và nhảy múa với
thiên sứ. Rồi một ai đó nói, này bạn biết không, bà ta có một vài điều thật
kinh khủng, bà ta có thể đi xuống địa ngục, bị thiêu đốt trong những lò lửa
không ngừng!” Thế là bạn bắt đầu lo lắng, bạn sẽ bi kết thúc vào những điều này
luôn, nhưng đó là một tâm pháp, thiên đuờng , địa ngục và những hiện tượng tâm
lý. Vì vậy nếu bạn phản chiếu lại hình ảnh mười năm…đó là một tâm pháp sinh diệt, và nguyên nhân
mà nó sinh là như trên. Cho nên pháp đó tùy thuộc vào pháp khác. Quá khứ là
những gì mà chúng ta đã được kinh nghiệm, và tương lai là điều chưa biết được.
Nhưng ai là người hiểu được tâm pháp
hiện hữu? Tôi không thể nhận ra nó, duy nhất là sự có mặt của hiểu biết, và sự
hiểu biết nhận ra bất kỳ điều gi xảy ra bây giờ, vui hoặc không vui, những sự
suy đoán về tương lai hoặc hồi tưởng về quá khứ, những sự tạo thành chính bạn
như điều này hoặc điều kia. Bạn tạo ra chính mình và thế giới mà bạn đang sống,
cho nên bạn không thể đổ lỗi cho thật sự cho một người khác. Nếu bạn làm như
thế, đó là bởi vì bạn vẫn còn vô minh. Người giác ngộ thì chúng ta gọi là đức
Phật-nhưng không có nghĩa “đức Phật” là một pháp, đúng hơn “đức Phật” là sự
giác ngộ, vì vậy sự thiền định của Phật tử thực sự là sự tỉnh thức, là sự trở
thành đức Phật.
Lý tưởng trở thành đức Phật được y cứ
vào những pháp, bạn nghĩ bạn là ai đó chứ không phải là đức phật bây giờ, và để
trở thành đức Phật bạn phải đọc sách, và tìm ra cách để trở thành như ngài…Dĩ
nhiên, với ý nghĩa này, bạn phải làm việc thực sự khó khăn để từ bỏ các đặc
tính không giống đức Phật; bạn không đạt được kết quả, bạn trở nên giận dữ,
tham lam, nghi ngờ và hoảng sợ, và dĩ nhiên, chư Phật không có những tâm trạng
này, bởi vì đức Phật là bậc giác ngộ, do đó các ngài hiểu biết tốt hơn. Rồi, để
trở thành đức Phật bạn phải cố gắng tập hạnh giống như đức Phật, chẳng hạn như
lòng từ bi và tất cả các hạnh khác. Tất cả những điều này là tác phẩm của tư
tưởng! Thế là chúng ta tạo nên chư Phật, vì chúng ta tin vào sự tạo thành của
tâm. Nhưng chúng không phải là đức Phật thực sự, chúng chỉ là đức Phật giả tạo,
chúng không phải là đức Phật trí tuệ, chúng chỉ là những tâm pháp.
Nếu bạn suy nghĩ về chính mình giống
như là một ai đó phải làm một vài điều gì đó
để trở
thành những gì khác hơn, bạn tiếp tục bị lôi vào cạm bẫy, một tâm pháp như là
cái “tôi”, và bạn chẳng bao giờ hoàn toàn thấu hiểu mọi thứ một cách chính xác.
Nó không có ý nghĩa gì cả dù nhiều năm bạn thực tập thiền định, bạn chẳng bao
giờ thực sự hiểu được giáo pháp; bạn sẽ luôn luôn đứng ngoài giáo pháp. Phương
pháp hiểu biết trực tiếp đối với các pháp là ngay Bây Giờ, là bất cứ điều gì
phát sinh và biến mất, không có nghĩa rằng bạn ném đi mọi thứ. Nó có nghĩa rằng
bạn đang nhìn với một cách mà bạn chẳng bao giờ bị chi phối bằng cái nhìn xảy
ra trước đó. Bạn đang quan sát từ sự phản chiếu của những gì xảy ra Ở Đây và
Bây Giờ hơn là sự quan sát với một vài sự kiện mà nó là không ở ngay đây. Cho
nên nếu bạn bước vào thiền đường và nghĩ, “tôi đã xử dụng thời gian này để tìm
kiếm đức Phật, cố gắng để trở thành gì đó, cố gắng để từ bỏ những tư tưởng xấu
này, ngồi và thực tập kiên trì, cố gắng để trở nên những gì mà tôi cố gắng để
trở thành, nên tôi ngồi ở đây và cố gắng từ bỏ mọi thứ, cố gắng để đạt được mọi
thứ, tinh tấn để nắm bắt các pháp…với thái độ này, thiền định thực sự là sự nỗ
lực căng thẳng và luôn luôn là một sự thất bại.
Nhưng ngược lại bạn đi đến thiền đường
và nhận diện về trạng thái của tâm, bạn nhận ra sự phản chiếu của lòng ham muốn
để được trở thành, hoặc bạn từ bỏ nó, làm một vài động thái hoặc cảm giác rằng
bạn không thể mong cầu, hoặc bạn là một giám sát viên-bất kỳ khi nào-bạn khởi
đầu sự nhận biết rằng trong suốt thời gian bạn đang kinh nghiệm là một trạng
thái thay đổi và không có tự ngã, và bạn đang quan sát một sự phản chiếu về đức
Phật hiện hữu còn hơn là làm gì đó để trở thành đức Phật. Khi chúng ta nói về
Sati (sự tĩnh lặng), sự chú tâm, đây là những gì chúng ta định nghĩa. Tôi thực
sự sốc và ngạc nhiên với nhiều người có tôn giáo-con chiên-phật tử hay các tín
đồ khác, họ dường như không quan tâm đến sự thực hành về tôn giáo của họ. Một
số người có vẻ đi xa học thuyết, sự tin tưởng và không tin tưởng đối với tôn
giáo, họ không chịu khó để tìm hiểu. Họ đang cố gắng diễn tả với điều không thể
diễn tả được, sự giới hạn và không giới hạn, biết và không thể biết, với nhiều
cách nhìn theo phương thức mà họ đang là. Họ tin tưởng những gì mà người khác đã
kể với họ.
Ngày nay, các tu sĩ Theravada (Nam
Tông) sẽ nói với bạn rằng, bạn không thể đạt được giác ngộ. Không có con đường
để bạn có thể ngay cả việc đạt tới sự nhập lưu (Tu Đà Hoàn), quả vị thánh đầu
tiên vào thời kỳ quá khứ. Họ tin rằng sự giác ngộ như một khả năng xa xôi mà họ
không thể đạt được ngay cả việc đầu tư nhiều sức tinh tấn để liễu đạt các pháp
sanh diệt. Vì vậy các vị tu sĩ có thể xử dụng thời gian của mình để đọc sách và
dịch thuật kinh điển, và cho rằng sự giác ngộ thì không thể đạt được. Vậy điểm
mấu chốt của tôn giáo là gì? Tại sao lại rắc rối vậy? Nếu chân lý tối thượng
thì quá xa xôi, như một khả năng không có hứa hẹn, chúng ta chỉ trở nên những
nhà nhân chủng học, nhà xã hội học hay các triết gia trình diễn sự đối chiếu
các tôn giáo.
Đức Phật Gotama là một con người mà
trí tuệ của ngài bắt nguồn từ sự quán chiếu về hiện tượng tự nhiên, về hiện
tượng của thân và tâm. Bây giờ không ai trong chúng ta có khả năng làm đìều đó.
Chúng ta có đủ thân và tâm, và điều mà tất cả chúng ta phải làm là quan sát
chúng, không phải chúng ta phải có sức mạnh đặc biệt mới làm được điều đó, hoặc
cho rằng thời kỳ này là khác biệt với thời kỳ của đức Gotama. Thời gian là một
ảo tưởng bắt nguồn từ vô minh. Con người ở trong giai đoạn của đức Phật Thích
Ca thì không khác gì con người bây giờ-họ cũng tham, sân, si, mạn, nghi và
nhiều nỗi sợ hãi giống như bây giờ. Nếu bạn bắt đầu suy nghĩ về học thuyết của
đức phật với trình độ khác biệt của sự nhận thức, ban sẽ rơi vào trạng thái
nghi ngờ. Bạn đừng kiểm tra chính mình với một bản liệt kê trong một quyển
sách, bạn thể hiện chính mình khi không còn trạng thái của thân hay tâm lừa bịp
bạn.
Người ta nói với tôi, “tôi không thể
làm tất cả điều đó, tôi chỉ là người tầm thường, một con người bình thường; khi
tôi suy nghĩ về việc thực hành tất cả điều đó, tôi biết rằng tôi không thể làm
được, nó quá khó khăn đối với tôi.” Tôi nói rằng, nếu bạn suy nghĩ về việc thực
hành tất cả điều đó, bạn không thể thực hành được, đó là tất cả. Đừng suy nghĩ
về nó, chỉ thực hành nó.” Sự suy nghĩ là điều duy nhất đẩy bạn đến sự hoài
nghi. Những người suy nghĩ về đời sống thì không thể làm được bất cứ điều gì.
Nếu nó là việc làm có giá trị, cứ làm nó. Khi bạn bị phiền muộn, quán chiếu từ
sự phiền muộn đó, khi bạn hạnh phúc, quán chiếu từ sự hạnh phúc đó. Có muôn vàn
cơ hội để quán chiếu trong thế giới này, duy trì sự lắng nghe và quán sát một
cách sâu lắng như một phương pháp của đời sống…rồi bạn bắt đầu hiểu thấu bản
chất sự vật, chẳng có gì để sợ hãi, chẳng có gì để bạn phải có được khi bạn vốn
không có, và cũng chẳng có gì để mà từ bỏ.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét