
Trong Đạo Phật,
khổ đau được xem là một sự thật thánh thiện. Tuy nhiên, khi Đức Phật thuyết
giảng về khổ đau như một sự thật thánh thiện, Ngài không có ý muốn khuyên chúng
ta bám vào kinh nghiệm khổ đau và mù quáng tin vào đó như một sự thật tuyệt đối.
Đạo Phật thường quán niệm
và suy tưởng về khổ đau vì đó là kinh nghiệm chung của toàn thể nhân loại.
Trong đạo Phật, khổ đau không nhất thiết đến từ một thảm kịch lớn lao hay một
nỗi bất hạnh kinh hoàng nào mà nó chỉ đơn giản là tình cảm bất toại nguyện,
không hạnh phúc và thất vọng mà tất cả chúng ta đều trải qua nhiều lần trong
đời. Khổ đau là kinh nghiệm chung của cả nam lẫn nữ, cả người giàu lẫn người
nghèo. Dù chung ta khác biệt về màu da và dân tộc, khổ đau vẫn là sợi dây ràng
buộc và nối kết chúng ta lại với nhau.
Vì thế, trong Đạo Phật,
khổ đau được xem là một sự thật thánh thiện. Tuy nhiên, khi Đức Phật thuyết
giảng về khổ đau như một sự thật thánh thiện, Ngài không có ý muốn khuyên chúng
ta bám vào kinh nghiệm khổ đau và mù quáng tin vào đó như một sự thật tuyệt
đối. Trái lại, Ngài dạy chúng ta dùng kinh nghiệm khổ đau như một chân lý thánh
thiện để quán niệm và suy tưởng. Chúng ta quán tưởng: Khổ đau là gì? Thực chất
của nó là gì? Tại sao ta đau khổ? Đau khổ về cái gì?...
Hiểu biết được bản chất
của khổ đau là một kinh nghiệm quan trọng. Với kinh nghiệm riêng của mình, bạn
hãy thử suy nghĩ. Trong đời, bạn đã dành bao nhiêu thời gian để tránh né hoặc
chạy trốn những điều phiền lòng hay những gì bạn chán ghét? Xã hội mà chúng ta
đang sống đã bỏ ra bao công sức để đi tìm hạnh phúc và lạc thú ở đời và trốn
tránh những điều khó chịu và những gì chúng ta không ưa thích? Chúng ta có thể
cảm thấy hạnh phúc trong một giây phút nào đó, say mê, miệt mài trong một
khoảnh khắc nào đó để đạt được những điều mà chúng ta không cho là khổ đau; thí
dụ như một tình cảm sôi nổi và hứng thú, một mối tình lãng mạn, một cuộc phiêu
lưu kỳ thú, những cảm giác êm dịu của thân xác, được ăn những món ngon vật lạ,
nghe tieng nhạc êm dịu, hay nhiều thứ khác nữa. Nhưng thật ra, chúng ta làm tất
cả những điều này chỉ là để tránh xa và xua đuổi những sợ hãi, bất mãn, lo âu
và phiền muộn, những điều luôn là bóng ma lảng vảng trong tâm thức chưa giác
ngộ của chúng ta. Ngày nào mà con người còn sống trong vô minh, không chịu nhìn
thẳng vào khổ đau và tìm hiểu bản chất của khổ đau thì họ sẽ tiếp tục bị ám ảnh
và không ngừng lo âu, sợ hãi về chính cuộc sống của mình.
Để hiểu được khổ đau,
chúng ta phải chấp nhận thay vì tìm cách xua đuổi và chối bỏ khổ đau, hay đổ
lỗi cho người khác. Chúng ta sẽ nhận ra rằng khổ đau có nguyên nhân của nó và
rằng sự xuất hiện của khổ đau tùy thuộc vào một số điều kiện. Đó là những điều
kiện tâm lý do chúng ta tự tạo hay do nếp sống văn hóa của môi trường xã hội và
gia đình huân tập. Kinh nghiệm sống và quá trình huân tập tâm lý này bắt đầu
ngay từ lúc chung ta lọt lòng mẹ. Gia đình, tập thể, cộng đồng, trường học, tất
cả những định chế này đã gieo trồng và nuôi dưỡng trong tâm chúng ta những định
kiến, thiên kiến, và quan điểm – cả thiện lẫn bất thiện.
Giờ đây, nếu chúng ta
không thật sự nhìn thẳng vào những điều kiện tâm lý này, xem xét và tìm hiểu
bản chất thật sự của chúng, chắc chắn chúng ta sẽ tiếp tục bị chúng sai khiến,
chúng ta sẽ hiểu và diễn giải kinh nghiệm sống của mình qua những cái nhìn lệch
lạc. Nhưng nếu chúng ta xem xét và tìm hiểu chính bản chất của sự đau khổ,
chúng ta sẽ bắt đầu làm quen với những tình cảm như kinh sợ, ham muốn và khát
khao, và rồi chúng ta sẽ khám phá ra rằng bản chất thật của chúng ta không phải
là những ham muốn hay sợ hãi này. Bản chất thật của chúng ta hoàn toàn không
tùy thuộc vào bất cứ điều kiện nào.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét