
Hầu hết những tôn
giáo của chúng ta nghĩ về trái đất như một nơi rèn luyện, một nơi mà chúng ta
tiếp nhận một cơ hội để rồi thụ nhận một niết bàn, thiên đàng hay địa ngục miên
viễn; đấy là nơi mà chúng ta học hỏi những bài học, và rồi chúng ta sẽ đi đến
một nơi nào khá hơn. Nhưng tôi tin rằng đời sống tự nó là thánh thiện.
Wes Nisker, thế hệ
sau thế chiến thứ hai với những nhu cầu tâm linh của thế hệ ông và tại sao đấy
là một thời khắc tuyệt vời để hiện diện
1.- HỎI: Đầu đề là “Những thẩm tra tâm linh của thế hệ tôi”.
Những thể nghiệm nào mà ông liên hệ tới?
ĐÁP: Tôi thấy rằng Thế hệ sau thế chiến thứ hai
(Baby boomer) của tôi đã phát triển một loại thèm khát tâm linh, và nhiều tổ
chức tôn giáo mà chúng tôi đã thấy trong thời kỳ này đã không giải thích cho
chúng tôi trong một cách đầy đủ, đã cho chúng tôi những câu chuyện không phù
hợp với những gì chúng tôi học hỏi ở trường học về sự cách mạng khoa học, thật
sự không cho chúng tôi những khí cụ tâm linh để đối diện với thế giới hiện đại.
Chúng tôi đã may mắn được
có một nền giáo dục tốt đẹp, nhưng chúng tôi đã bắt đầu thấy rằng thế giới quan
mà chúng tôi được cung ứng trong những tổ chức tinh thần quá giới hạn. Và
vì thế chúng tôi bắt đầu thí nghiệm với xì ke ma túy và đã bắt đầu thấy một số
hiện thực khác. Và chúng tôi đã bắt đầu đi khám phá.
Tôi là một bộ phận của
làn sóng lớn này, lớp trẻ phương Tây của cuối những năm 60, đầu những năm 70,
những người đi về Á châu. Nhiều người chúng tôi đã đang đọc trong đại học
cộng đồng về Đạo Phật và Đạo Lão và và cũng từng đọc về giới hippy, cũng là
những người đang khảo sát, thám hiểm. Và ở Á châu, chúng tôi tìm thấy
những vị thầy và chúng tôi đã học thiền quán và thực tập nhiều loại võ thuật,
và triết lý cũng như âm nhạc – chúng tôi đã mang về. Chúng tôi đã âm thầm
đưa những vị thần thánh ngoại quốc về xứ sở và bà có thể thấy kết quả ngày hôm
nay. Trong mỗi thành phố Hoa Kỳ có những trung tâm yoga và trung tâm
thiền quán, và Đạo Phật là tôn giáo phát triển mạnh mẽ nhất ở Hoa Kỳ. Thế
là chúng tôi đã thật sự gieo trồng những hạt giống mà bây giờ đang nẩy mầm khắp
nơi trên thế giới.
2.- HỎI: Ông chỉ ra rằng một số người phê bình thế hệ sau thế
chiến thứ hai bởi vì họ không nghĩ rằng những cuộc cách mạng ấy thành công.
ĐÁP: Có nhiều sự phê phán về thế hệ sau thế chiến thứ hai với sự
tự tìm tòi và sự không thành công trong cuộc cách mạng của chúng tôi – nhưng
tôi không nghĩ chúng tôi không thành công, tối thiểu là trong cách mạng tâm
linh.
Tôi đã nghe về Đức Đạt
Lai Lạt Ma trong một lúc nào đấy sau khi tôi trở lại và đang ở Hoa Kỳ, một
người nào đấy đã hỏi ngài về tình trạng của Tây Tạng và ngài đã nói, “Ô, tôi
nghĩ người Trung Hoa cuối cùng sẽ để cho chúng tôi tự lo liệu và mọi thứ sẽ ổn
thỏa. Chúng tôi sẽ được độc lập.” Và họ nói, “Thật sự? Ngài
nghĩ thế?” Và ngài nói, “Vâng, có lẽ, hai, ba trăm năm.” Cần có một
thời gian dài để thay đổi một mô thức, cần phải có một thời gian dài cho những
thay đổi thật sự sâu xa để thật sự có ảnh hưởng và trở thành một bộ phận cấu
trúc của xã hội, và tôi hoàn toàn không nghĩ là chúng tôi thất bại.
3.- HỎI: Ông nói phần áp dụng của Đạo Phật cống hiến khái niệm “vô
ngã”, và trong một cung cách đã là một loại giải thoát cho một thế hệ bị ám ảnh
với sự tăng trưởng của tự ngã.
ĐÁP: Nhấn mạnh trên chủ nghĩa cá nhân đã đạt đến cực độ trong
những năm 1960, lúc mà mỗi người muốn phải là một người đặc biệt nào đấy và một
loại hào quang và tự chứng tỏ. Tất cả chúng ta được nuông chiều, và chủ
đề của việc thể hiện là một cá nhân đặc biệt thật sự không dễ chịu. Và
tôi nghĩ là rất nhiều người trong chúng ta đã tìm kiếm một lối thoát với
áp lực tập trung trên tự ngã, tôi suy nghĩ qua ma túy, qua lối sống cộng đồng,
và tôi thậm chí nghĩ đến nhạc ‘rock’như một loại hòa nhập của thế hệ, hòa nhập
với điều gì đấy to rộng hơn chính mình nhiều. “Tự giải thoát” là những gì con
đường của Đạo Phật nói đến; cái thấy qua xuyên vọng tưởng của một cái ngã riêng
biệt và điều ấy, tôi nghĩ, hấp dẫn chúng tôi vô cùng bởi vì chúng tôi bị đè
nặng quá nhiều với tự ngã – mãnh đất ghi danh của chứng chỉ cá nhân và đơn tử
đặc biệt nhỏ bé của vị kỷ quay cuồng chung quanh.
4.- HỎI: Ông đề cập trong quyển sách rằng trong chiến tranh Việt
Nam, một khẩu hiệu chống đối là “Làm tình, chứ không phải chiến tranh,” (Make
love, not war), và trong thời kỳ Reagan, ông đề nghị “Làm tình, chứ không phải
tiền,” (Make love, not money). Khẩu hiệu bây giờ của ông sẽ là gì?
ĐÁP: Ô, tôi nghĩ khẩu hiệu của tôi bây giờ sẽ là “Làm
tình, chứ không phải chiến tranh hay tiền.” [cười]. Bà biết chứ, Thomas
Wolfe gọi thập niên 70, “Thế hệ của cái Tôi”, và à tôi nghĩ, tôi phỏng đoán
thập niên 80 là “Thế hệ Tôi, Tôi,” và thập niên 90 là “Thế hệ Tôi, Tôi, Tôi.”
Tôi nghĩ đấy là tất cả, thế giới kỷ nghệ tư bản phải duy trì sự lớn mạnh
và trở nên to rộng hơn và gặt hái nhiều lợi nhuận hơn và hơn nữa, hơn nữa, hơn
nữa – nó còn một ít năm nữa. Nó sẽ tự có một loại phản chứng nào đấy đến
nhiều người hơn nữa như cội nguồn của hạnh phúc và cung cách sống. Và rồi
những hạt giống nào đấy mà chúng tôi đã gieo trồng trong những năm 60, một số
loại phương thức thay đổi nào đấy đã từng sinh trưởng từ lúc ấy – những tổ chức
quen thuộc luân phiên, sự suy nghĩ của con người về một loại kinh tế mới, văn
hóa mới, tâm linh mới – sẽ hiện diện ở đấy để cung ứng một sự thay đổi – những
chắc chắn không phải ở châu Mỹ. Tôi không nghĩ chúng ta đã sẳn sàng
cho điều này. Hoa Kỳ chắc chắn chưa sẳn sàng cho việc này.
5.- HỎI: Ông viết rằng trong nền văn hóa của chúng ta, gần
như đấy là một cuộc cách mạng về thiền quán, bởi vì nó giúp người ta kiểm soát
chính mình đối với sự thèm khát của mình. Ông có thấy thiền quán như là
một loại thuốc giải cho chủ nghĩa vật chất?
ĐÁP: Ngồi xuống hạ thủ - vâng, chắc chắn, bởi vì chúng ta
sẽ phải muốn những gì khác biệt. Chúng ta sẽ phải tìm kiếm một cội nguồn
khác của hạnh phúc bởi vì sự giới hạn của tài nguyên thiên nhiên đang bức chế
nên chúng ta không thể sử dụng ở mức độ mà chúng ta đang tiêu thụ như hiện nay
nữa ở tại Hoa Kỳ, ngoại trừ chúng ta muốn sống trong quốc gia kiểm soát.
Và thiền quán cung ứng một loại hạnh phúc luân chuyển, một niềm hạnh phúc
tâm linh nội tại căn cứ trên sự de dọa và diệu kỳ của chính đời sống và mầu
nhiệm của đời sống và tâm thức. Do thế tôi thật sự thấy nó như một loại
đối trị lý tưởng đối vói chủ nghĩa vật chất, một loại thuốc giải cho nền văn
hóa tiêu thụ của chúng ta.
6.- HỎI: Một bình phẩm nào đấy cho rằng phong trào Thời Đại
Mới (the New Age movement) là một loại chủ nghĩa tiêu thụ trong thế giới tâm
linh, mà nó tương ứng với những ai, như lời ông nói, “tâm linh hổn tạp”, họ là
những người tiêu thụ. Ông có nghĩ điều ấy giống như thế hay tương tự như
thế?
ĐÁP: Trong bất cứ một cuộc vận động nào, chúng ta cũng sẽ
có những người hiểu biết sai lạc về nó. Chúng ta có những người khuyến
khích tự ngã: Hãy đến và làm cho chúng ta vị kỷ hơn.
Nhưng chúng ta cũng có những người thấu hiểu thật sự [đời sống] tâm linh mới là
gì – để thấy chính chúng ta là những con người; trong những cách nào đấy, để
giảm thiểu sự nhấn mạnh của tự ngã. Do vậy chúng ta có nhiều trường phái
và nhiều sự diễn dịch, và luôn luôn có chủ nghĩa tiêu thụ, điều ấy là khổng lồ.
Nhưng một số người nào
đấy có thể đến một lớp yoga và nói, “Ô, có điều gì khác biệt ở đây.” Có
thể sau năm phút thiền quán sau lớp yoga, người ta sẽ bắt đầu thấy và đặt vấn
đề về tính bản nhiên của tâm thức và nguồn gốc của tư tưởng và rồi đi sâu hơn
vào trong Phật Giáo, Ấn Giáo hay bất cứ tôn giáo nào ngoài Ki Tô Giáo – ý tôi
là ai biết được? Đời sống tâm linh mới biểu hiện trong rất nhiều hình
thức.
7.- HỎI: Ông cho biết rằng những bản nhạc thể hiện như những
hành khúc cho thế hệ của ông – như “Sinh Ra là Nhiệt Tình (Born to be Wild) và
“Cách Mạng” của Beatles – mới đây đã được bán cho những công ty như Nikes và
Ford để quảng cáo. Nhưng ông thú nhận “bán đi” chính mình (để làm quảng
cáo truyền thanh cho máy điện toán và điện thoại di động).
ĐÁP: Thật khó để mà
thanh khiết. Thật sự là khó. [cười]
8.- HỎI: Nhưng điều ấy xin cho phép đến câu hỏi, điều gì
thánh thiện?
ĐÁP: Hầu hết những tôn giáo của chúng ta nghĩ về trái đất như
một nơi rèn luyện, một nơi mà chúng ta tiếp nhận một cơ hội để rồi thụ
nhận một niết bàn, thiên đàng hay địa ngục miên viễn; đấy là nơi mà chúng ta
học hỏi những bài học, và rồi chúng ta sẽ đi đến một nơi nào khá
hơn. Nhưng tôi tin rằng đời sống tự nó là thánh thiện.
Một trong những điều mà
tôi nghĩ là quan trọng đối với chúng ta vào lúc này là di chuyển những huyền
thoại từ tín ngưỡng trong những siêu nhân hay thiên thần từ những nào khác, hay
nơi nào bên trên – và trở về trái đất, và rồi bắt đầu bố cục câu chuyện mà từ
đấy chúng ta tổ chức đời sống của chúng ta. Thay đổi, bố cục huyền bí của
chúng ta thật sự là quan tâm chính của tôi, và tôi nghĩ rằng đấy là những gì
phong trào Thời Đại Mới mong mõi.
9.- HỎI: Nghe có vẻ như rằng ông đã tìm thấy một nơi trong Đạo Phật,
nhưng nhiều người tìm cầu của Thời Đại Mới dường như đang tìm kiếm và mãi tìm
kiếm, và thường phê phán để gạn lọc bề ngoài của những truyền thống khác nhau
mà không bao giờ đi sâu vào bên trong bất cứ một truyền thống nào.
ĐÁP: Vâng, tôi nghĩ rằng sự mất trật tự hay thiếu vắng sự chú
tâm trong xã hội làm cho người ta nhảy nhót chung quanh quá nhiều, vì thế nếu
chúng ta không đạt được những kết quả lập tức từ một sự thực tập hay một truyền
thống, chúng ta liền nhảy sang một loại khác.
Chúng ta có thể đi mua
hàng và tìm kiếm điều gì đấy thật sự cộng hưởng với chúng ta như một truyền
thống hay một sự thực tập và khi chúng ta tìm ra một phương thức, thế thì hãy
đi sâu vào một cách tối đa mà chúng ta có thể thực hiện. Ở trong truyền
thống ấy trong vài năm. Con đường tâm linh không phải là một lối mòn dễ
dãi, và luôn luôn có những chướng ngại. Nếu chúng ta đang tìm kiếm một
lối thoát dễ dàng, chúng ta sẽ không tìm thấy chiều sâu của sự thực tập có thể thật
sự chuyển hóa và thật sự cung ứng cho chúng ta một nơi nương tựa.
10.- HỎI: Do bởi ấn tượng sâu sắc, nhiều người không thích bị
dán nhãn hiệu là một nhà tư tưởng “Thời Đại Mới.” Nhưng dường như ông
thích thú với thuật ngữ này.
ĐÁP: Đức Đạt Lai Lạt Ma khi được hỏi, ngài có e ngại rằng
Phật Giáo Tây Tạng sẽ bị kết chung với phong trào Thời Đại Mới không?
Ngài trả lời, “Không. Tôi nghĩ tất cả chúng tôi sẽ vui mừng để có một
Thời Đại Mới”. Vì thế, nếu nó không là một vấn nạn cho ngài, thì nó cũng
không là một vấn đề cho tôi. Tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta đang cố gắng
đề hình dung một Thời Đại Mới bởi vì chúng ta thật sự thấy sự tranh đua, sự
xung đột, và tự nhiên như chiến tranh của xã hội chúng ta và chủ nghĩa tư
bản vào thời kỳ cuối , và chúng ta thật sự muốn một Thời Đại Mới.
Tôi nghĩ rằng đây là lúc để đòi lại nó và vinh danh nó như một viễn tượng thực
tiển.
Tôi nghĩ chúng ta chắc
chắn ở tại một thời khắc chuyển biến, và triết gia môi trường Joanna Macy đã
nói rằng, chúng ta thật sự may mắn để được sống tại thời điểm quan trọng này
bởi vì rồi thì chúng ta sẽ trở thành những vị Bồ Tát. Chúng ta đón nhận
để thử nghiệm lòng can trường của chúng ta. Chúng ta được kêu gọi để thay
đổi phương hướng của nền văn minh, và những ai có viễn kiến về một phương thức
khác biệt được kêu gọi dâng hiến thật sự tặng phẩm của họ một cách mạnh dạn, và
thật sự đây là một sự thử thách lớn lao. Đấy là một thời khắc tuyệt vời
để sống, để được sống.
In Search of New Age
Nirvana
Tác giả: Wes
Nisker trả lời Lisa Schneider
Tuệ Uyển chuyển ngữ -
13/12/2010
0 nhận xét:
Đăng nhận xét