Ước gì tôi không phải làm phòng mạch, tôi sẽ nằm dài nghe
nhạc, xem sách, và đi ngủ sớm, sáng dậy tập thể dục… “.Anh bạn bác sĩ, đồng
nghiệp, thế hệ 5X của tôi vừa đứng lên vừa uống vội ly cà phê rồi xin phép về
sớm cho kịp giờ khám bệnh ở phòng mạch. Ra trường năm 1978, nay anh đã là một
bác sĩ khá “thành đạt”, chủ sở hữu một ngôi nhà ở quận 3, một ngôi nhà ở quận
7, vài miếng đất dự án ngoại thành, hàng ngày lái xe hơi đi làm… gặp bạn bè,
lúc nào anh cũng vội vội vàng vàng, rất thích bàn chuyện xe hơi, nhà đất và
cũng rất hay than vãn, nào là quá bận rộn, không có thời gian học thi lấy thêm
bằng này bằng nọ, nào là vẫn chưa đủ tiền để sắm thêm cái này cái nọ… Anh là
trưởng khoa của một bệnh viện lớn trong thành phố , làm việc tại bệnh viện từ
7g sáng đến 4g chiều, về nhà lại làm ngay tại phòng mạch đến 9g- 10g tối, phòng
mạch anh chữa “bá bệnh”, từ chích ngừa uốn ván đến truyền dịch “phục hồi sức khỏe”, từ các bệnh tiêu hóa, bệnh tim
mạch đến bệnh tiểu đường… mặc dù chuyên khoa của anh là bệnh truyền nhiễm, sốt
rét! Gần đây, biết anh bị tiểu đường tôi khuyên anh tập thể dục nhiều hơn, anh
phân trần: “tôi đã mua mấy loại máy tập thể dục để trong nhà nhưng làm việc
xong thì mệt nhoài chả còn hơi sức đâu mà tập, chỉ có Chủ nhật, lâu lâu đi đánh
tennis một lần, thế thôi!” anh tiếp “mình chỉ ráng làm thêm một thời gian nữa
rồi sẽ nghỉ ngơi, sống cho ra sống!” . Tôi tự nhủ, với quỹ thời gian còn lại
của những người thuộc thế hệ 5X như anh và tôi, lại mắc thêm bệnh tiểu đường
chữa trị không đúng phương pháp, không biết anh còn khả năng để “sống cho ra
sống” cho đến lúc quyết định nghỉ ngơi nữa hay không?
Chúng ta đang sống trong thời đại bùng nổ của văn hóa tiêu
dùng. Sự cạnh tranh giữa các công ty , các tập đoàn sản xuất, đã làm nảy sinh
các chiến dịch quảng cáo rầm rộ, thường không trung thực, liên tục tấn công
người tiêu dùng trên tất cả các phương tiện truyền thông, từ trong nhà, nghe
radio hoặc xem TV, xem báo… đến ngoài đường phố, với các bảng hiệu quảng cáo
khổng lồ đập vào mắt người đi đường mọi lúc mọi nơi, kết quả đã tạo cho chúng
ta một thói quen mua sắm và một nhu cầu giả tạo về các mặt hàng được quảng
cáo.Lâu dần, một bộ phận lớn trong dân chúng sẽ tiêm nhiễm văn hóa tiêu thụ vật
chất, tôn thờ của cải vật chất và sống theo quan điểm “càng có nhiều càng tốt,
càng có nhiều càng hạnh phúc”. người ta mua sắm tích lũy của cải vô tội vạ, từ
dày dép, túi sách, quần áo, điện thoại di động đến các loại xe gắn máy , xe hơi
, nhà cửa biệt thự… và luôn cố gắng theo kịp những kiểu dáng, những “đời” mới
nhất để được xem là sành điệu , để được kính nể và để được “hơn” những người
khác quanh mình.
Quan hệ giữa người với người cũng căn cứ trên cơ sở vật
chất của cải mà người ta sở hữu, mà
người ta cho tặng nhau. Ai tặng ta nhiều thứ đắt tiền, ta sẽ thích họ, mang ơn
họ, ai không đủ khả năng cho ta, ta sẽ coi thường và không muốn tiếp tục quan
hệ, quên mất họ cũng là người như chúng ta. Tết năm rồi, khi được tôi lì xì 20
ngàn, đứa cháu của bạn tôi, mới 5 tuổi,
tiu nghỉu: “ông lì xì cho cháu ít hơn chú D nhiều, làm sao đủ tiền mua được cây
súng điện tử kiểu mới” rồi bỏ chạy đi không thèm cảm ơn. Cha mẹ cháu chỉ cười
xòa, nói “thằng này thông minh, biết xài tiền sớm”.
Quay cuồng trong văn hóa tiêu thụ vật chất, mục tiêu sống
của chúng ta sẽ luôn luôn phải là được sở hữu nhiều thứ hơn nữa. Để đủ khả năng
mua sắm mọi thứ, chúng ta phải nai lưng ra làm việc, phải phấn đấu, phải ra sức
cạnh tranh để đạt được những địa vị, quyền lực ngày càng cao hơn trong xã hội,
để có thể gia tăng thu nhập, gia tăng khả năng “kiếm chác”. Chúng ta hy sinh
hạnh phúc trong những giây phút hiện tại để miệt mài theo đuổi một viễn cảnh
hạnh phúc hơn trong tương lai, nhưng thật kỳ lạ, chúng ta chẳng bao giờ cảm
thấy đủ và chẳng bao giờ biết khi nào nên dừng lại. Ăn quá no, ta phải ngưng ăn
để khỏi bị bội thực, uống quá nhiều rượu , ta phải ngưng uống để khỏi bị say,
làm việc 40 giờ một tuần chưa làm chúng ta thỏa mãn, vậy thì tại sao không làm
nhiều hơn để tăng thu nhập? còn trẻ, còn khỏe mà? để về già sẽ nghỉ ngơi cũng
chưa muộn mà. Vô ý thức, chúng ta tự thuyết phục rằng sẽ cảm thấy thỏa mãn khi
và chỉ khi các việc mà chúng ta theo đuổi đã hoàn tất, “tôi chưa thể hạnh phúc
vào lúc này, ngay bây giờ, vì chưa có thời gian cho chuyện đó”. Đây chính là
cách suy nghĩ sẽ làm cho chúng ta cạn kiệt sức lực và bất hạnh suốt đời.
Chúng ta quên mất rằng cuộc đời của chúng ta thật hết sức
ngắn ngủi và chẳng có gì là vĩnh hằng, là bất biến. Hoa nở rồi cũng sẽ tàn,
trăng tròn rồi trăng lại khuyết, thịnh suy biến đổi vô thường. Người đang giàu
có sung túc, gặp bất trắc trở nên trắng tay. Người đang khỏe mạnh, sau một cơn
bệnh nan y, phải nằm liệt giường liệt chiếu. Cũng có khi, đang khó khăn nghèo
khổ, bỗng gặp may trở nên giàu có, đổi đời. Con người sống hôm nay chẳng thể
biết chắc ngày mai sẽ thế nào, vậy tại sao không tìm cách sống hạnh phúc mỗi
ngày, ngay bây giờ?
Chúng ta cũng quên mất rằng,quanh ta còn vô số những người
cùng khổ cần nhường cơm sẽ áo,những người mà thu nhập hàng năm chưa bằng thu
nhập một tuần của chúng ta,những người phải sống trong những điều kiện vô cùng
khó khăn, không điện nước, xăng dầu, không trường học hay trạm y tế… một khi
chúng ta gom góp,thu vén cho cá nhân theo triết lý “càng nhiều càng tốt”, chúng
ta cũng đã lấy mất đi một phần của những người đáng được hưởng hơn chúng ta
.Chúng ta tiêu tốn lãng phí năng lượng, điện nước xăng dầu trong khi thoải mái
tiêu dùng, đồng thời,chúng ta cũng thải ra môt lượng lớn các chất thải độc hại
cho mái nhà chung của chúng ta.
Đã đến lúc chúng ta phải hiểu rằng vật chất sở hữu không
phải là nhân tố quyết định hạnh phúc.Thật vậy,tại các nước phát triển ,mức thu
nhập đầu người không ngừng tăng lên nhưng số thanh thiếu niên tự tử hàng năm
lại tăng nhiều hơn trước và chỉ số hạnh phúc quốc gia cũng không tăng theo thu
nhập.Trong khi một đất nước Bhu tan nhỏ bé,nằm kẹp giữa 2 anh khổng lồ Ấn Độ và
Trung Quốc,chỉ có 700.000 dân với lối sống truyền thống cực kỳ giản đơn,tuy có
thu nhập đầu người rất khiêm tốn nhưng chỉ số hạnh phúc quốc gia “gross
national happiness”(GNH) index lại rất cao(The Washington Post).
Cạnh tranh,phấn đấu thăng tiến,tích lũy,không hoàn toàn xấu
nếu biết thế nào là đủ và biết dừng lại đúng lúc để tìm cách chia sẻ cho người
khác và để có thì giờ hưởng thụ hạnh phúc ngay trong từng giây,tưng phút,hiện
tại. Muốn được như vậy,chúng ta chỉ còn cách đơn giản dị hóa cuộc sống hiện
tại,loại bỏ bớt những gì không cần thiết,những nhiệm vụ,nhu cầu giả tạo, những
thứ không đem lại một hạnh phúc thật sự,hạnh phúc “bên trong” mỗi con người
chúng ta.Chúng ta không cần sống vì những lời tâng bốc,vì những của cải dư thừa
mà hậu quả sẽ mang theo những rắc rối,lệ thuộc,biến chúng ta trở thành nô lệ
của chúng.Triết học phương Đông có câu “người biết thế nào là đủ sẽ là người
hạnh phúc”.
Cuộc sống giản đơn sẽ tháo bỏ cho chúng ta những gông cùm
trách nhiệm do chính chúng ta tự đeo vào cổ, giúp chúng ta có nhiều thời gian
hơn để sống với những người thân yêu,nhiều thời gian hơn để thư giãn và thưc
hiện những điều mình yêu thích,nhiều thời gian hơn để chia sẻ giúp đỡ người
khác.Quan niệm hạnh phúc với lối sống giản đơn không phải là vấn đề mới xuất
hiện gần đây.Từ ngàn xưa,trong triết lý của đạo Phật, trong kinh Cựu ước của
Thiên Chúa giáo,của LãoTử, đã có rất nhiều lời khuyên người ta phải biết sống
giản đơn và hạnh phúc không phải do hoàn cảnh,vật chất quyết định mà chia sẻ
mới chính là chìa khóa của hạnh phúc.
Chắc chắn, sống giản đơn sẽ hạnh phúc hơn!
Nguồn: Tạp Chí Văn Hóa Phật Giáo số 120
0 nhận xét:
Đăng nhận xét