
Kinh Hoa Nghiêm
Đức Phật nói : hãy sống và phát triễn với đặc tánh thiện và hành thiện, bằng
tâm hồn rảnh rang thong thả "vô tâm thì đạo có cơ dễ tìm".
Nếu, Tứ niệm xứ, Tứ chánh
cần, Tứ như ý túc là những pháp căn bản hiện tại, có giá trị cao và có đủ cơ
năng để giúp người tu tập, biết sống tỉnh thức, sống chánh niệm trong hiện tại,
thì Ngũ căn và Ngũ lực cũng là hai pháp môn quan trọng, thực tiển để giúp người
tu tập có thể thăng tiến trên bước đường tu hành.
Ngũ căn là 5 quyền năng :
Tín Căn, Tấn Căn, Niệm Căn, Định Căn và Tuệ Căn, nói vắn tắt là Tín, Tấn,
Niệm, Định, Tuệ. Ngũ căn là năm căn lành được trình bày trong 37 phẩm trợ đạo,
và còn được gọi là Ngũ thiện căn. Trong Duy thức cũng có Ngũ căn, nhưng là năm
giác quan được trình bày theo thứ tự như sau : nhãn căn, nhĩ căn, tỉ căn, thiệt
căn, thân căn.
Ngũ thiện căn gồm
có :
Tín căn : là lòng tin
tưởng thật vững chắc, dùng trí tuệ để xét đoán việc mình làm và không tin tưởng
một cách mù quáng.
Tấn căn : là ý chí kiên
trì để làm năng lực dũng mảnh, tiến lên con đường đạo pháp. Càng học hỏi thì
càng hăng say, càng thêm sức lực và càng phấn chí không bao giờ dừng lại.
Niệm căn : là sự ghi nhớ.
Đối với người tu tập, trì giới là một điều tối quan trọng cho việc thành công
hay thất bại trên con đường tu đạo, do đó, nên, luôn luôn, ghi nhớ những quy
luật nầy.
Định căn : là lắng tâm
yên tịnh để chuyên chú vào chánh pháp mà dụng tâm tu tập và được phân ra
làm ba loại định :
An trụ định : là để tâm
an trụ vào định cảnh, đừng cho tán loạn thì phiền não sẽ được tiêu trừ.
Dẫn phát định : nếu có
thể đoạn sạch phiền não thì phát sinh các công đức thù thắng.
Thành sở tác sự định: khi
đã phát khởi các công đức thì nên làm lợi ích cho tất cả chúng sinh, giúp họ
hướng về giải thoát giác ngộ.
Huệ căn : là trí tuệ sáng
suốt để hiểu biết sự vật như thật. Tiến trình Thiền tập luôn luôn gồm có :
Chánh niệm, Định, Huệ, vì vậy nếu Định không có thì Huệ không thể phát sinh,
nói một cách khác : nếu không bình tĩnh suy nghĩ, thì nhất định không
thể xử sự sáng suốt đuợc.
Đức Phật nói : cần
phải giữ thăng bằng giữa Tín và Huệ, Tấn cân đối với Định. Nếu Tín quá mạnh,
Huệ quá yếu thì trở nên mê tín, quá khích, dễ đi lạc vào tà kiến. Còn nếu
Huệ quá nhiều, Tín quá ít thì trở nên, lý luận nhiều mà không thực hành vì lòng
Tin chưa vững, tinh tấn chưa có.
Dù ở bất cứ lứa tuổi nào,
đứng trong mọi hoàn cảnh, người biết tận dụng tâm trí, khai thác tận dụng những
khả năng của mình trong việc tu tập, là người hiểu được đạo Phật, hiểu được mục
đích của đạo Phật, hiểu được giá trị thiết thực của đạo Phật đối với cuộc sống.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét