Phật pháp quan trọng nhất là thực hành. Có bà cụ một chữ
cũng không biết, hoàn toàn không hiểu kinh dạy, chỉ biết ăn chay, lạy Phật, chí
thành niệm một câu Nam mô A-di-đà Phật mà được vãng sanh.
1. Hiếu dưỡng cha mẹ
Đức Phật dạy chúng ta lấy hiếu làm gốc. Hiếu dưỡng cha mẹ là
pháp môn căn bản rất lớn của đạo Phật, cũng là điều kiện quan trọng cơ bản làm
người. Chúng ta nghĩ thử ngay cả loài chim muông còn biết báo ân nuôi mớm. Nếu
như chúng ta không hiếu dưỡng cha mẹ thì chẳng phải không bằng loài cầm thú hay
sao?
Cha mẹ là ruộng phước lớn nhất đời này của chúng ta. Công
đức hiếu dưỡng cha mẹ và công đức cúng dường Đức Phật như nhau, không hiếu
dưỡng cha mẹ thì bị coi là sai lầm lớn nhất của đời người. Người bất hiếu một
chút tư cách cũng không có nói gì đến học Phật.
Ngoài ra, chúng ta còn khuyên cha mẹ có Tín, Nguyện, niệm
Phật, cầu sinh về Tây phương mãi mãi thoát khỏi nỗi khổ sinh tử luân hồi, mới
là hiếu đạo cứu cánh viên mãn.
2. Làm tròn bổn phận.
Làm người ở thế gian, ai cũng có bổn phận và trách nhiệm của
mình. Người học Phật trên cương vị công việc của mình phải nỗ lực tinh tấn làm
gương mẫu cho gia đình, xã hội và quốc gia. Hiếu thuận với cha mẹ, giáo dục con
cái, yêu thương gia đình, làm lợi ích cho xã hội, báo đáp tổ quốc mới đúng là
người học Phật. Tự mình trốn tránh trách nhiệm, không làm tròn bổn phận, học
Phật mà nói khoác lác đều là dối mình lừa người thì không thể thành tựu được.
3. Tin sâu nhân quả.
Cốt lõi của toàn bộ Phật pháp, chính là hai chữ “nhân quả”.
Chúng ta trồng nhân thiện được quả thiện, trồng nhân ác nhất định chịu quả ác,
báo ứng nhân quả không sai tí nào, không phải là không có báo ứng mà chỉ vì
thời gian chưa đến. Người học Phật phải tin sâu nhân quả, lấy giới làm thầy, mỗi
ngày tự kiểm điểm, luôn luôn sửa đổi. Ngoài ra, người niệm Phật tin sâu trồng
nhân thiện niệm Phật, chắc chắn được quả thiện thành Phật. Đây là nhân quả rất
thâm diệu.
4. Không sát sinh, ăn chay.
Người học Phật không làm các việc ác, nỗ lực đoạn trừ tất cả
hành vi tội ác. Trong tất cả tội ác, tội ác nặng nhất là sát sinh, ăn thịt. Bởi
vì, mạng của chúng sinh rất quý báu, không nên vì thân mạng mình mà giết, ăn
thịt nó thì nó vô cùng căm hận, kết oán thù sâu nặng, đời sau nó sẽ giết lại
chúng ta báo thù đòi nợ, máu trả nợ máu, quả ác rất là thảm khốc. Vì thế, chúng
ta không làm các việc ác, không sát sinh, ăn chay là việc cần gấp.
5. Phóng sinh cứu mạng.
Người học Phật phải làm các điều thiện, bất cứ việc thiện
nào, chỉ cần có cơ hội thì ra sức làm. Trong tất cả việc thiện, phóng sinh là
đứng đầu. Bởi vì, phóng sinh là hành vi cứu mạng cấp bách, công đức rất lớn,
chẳng phải việc thiện nhỏ có thể so sánh được. Thân mạng chúng sinh rất quý,
chúng ta thả nó, cứu nó thì nó vô cùng cảm kích, kết thiện duyên tốt với nó thì
đời sau chúng ta được quả báo thiện, phước đức không thể nghĩ bàn. Cho nên,
trong các điều thiện lấy phóng sinh cứu mạng làm đầu.
6. Chí tâm thành kính.
Chí tâm thành kính là nền tảng thành tựu bất cứ sự nghiệp
nào trong thiên hạ. Đại sư Ấn Quang chỉ dạy chúng ta phải dốc hết tâm lực, lấy
hai chữ thành kính làm điểm quan trọng. Chúng ta có một phần thành kính thì có
một phần công đức, có mười phần thành kính thì có mười phần công đức. Đây là bí
quyết tuyệt vời học Phật thành công, mọi người tuyệt đối phải ghi nhớ kỹ trong
lòng.
7. Phát tâm Bồ-đề.
Công đức nhiều hay ít của người học Phật theo tỉ lệ thuận
với tâm lượng của mình, tâm lượng rộng lớn thì công đức được nhiều. Vì thế,
người học Phật phải có tâm lượng rộng lớn, làm bất kỳ việc gì tuyệt đối không
nên vì tự tư tự lợi, nhất định phải phát xuất từ tâm chân thành, chân thật vì
lợi ích cho tất cả chúng sinh. Chúng ta trên cầu Phật đạo, phát tâm thành Phật;
sau đó, có năng lực độ khắp chúng sinh. Chúng ta dưới thì hóa độ chúng sinh bằng
cách phát tâm hễ gặp cơ duyên thì nhất định phải đem điều tinh yếu của Phật
pháp truyền bá cho đại chúng. Ngoài ra, tâm phải chí thành niệm Phật cầu sinh
về thế giới Tây phương Cực Lạc; đó là chân chính phát tâm Bồ-đề.
8. Lạy Phật sám hối.
Chúng ta từ vô thủy kiếp đến nay tạo nhiều tội nghiệp, nếu
có hình tướng thì khắp hư không cũng chẳng dung chứa hết; bởi vì, chúng ta là
phàm phu xấu ác nghiệp chướng sâu nặng. Do đó, người học Phật phải phát tâm hổ
thẹn và chí thành sám hối, siêng năng lạy Phật. Bởi vì lạy Phật một lạy chí
thành thì tội diệt như số cát sông Hằng, lạy Phật sám hối là bày tỏ tâm chí
thành cung kính của chúng ta. Phương pháp tốt nhất là hổ thẹn tự xét lỗi mình.
9/ Tín, Nguyện và niệm Phật.
Pháp môn Tịnh độ là nương tựa Phật lực cứu giúp. Tín là tin
thế giới Tây phương Cực Lạc có Phật A-di-đà. Nguyện là mong muốn mình mau sinh
về thế giới Cực Lạc kia, chán lìa thế giới Ta-bà này. Hạnh là phải chí thành
niệm, giữ một câu thánh hiệu Nam mô A-di-đà Phật. Chỉ cần đầy đủ ba tư lương
Tín, Nguyện, Hạnh thì sẽ nương theo đại thệ nguyện lực của Phật A-di-đà cứu
giúp, ra khỏi sinh tử, vĩnh viễn đoạn trừ luân hồi. Đây là pháp môn vô cùng
thâm diệu và tiện lợi nhất trong tất cả pháp môn mà Đức Phật đã dạy.
Nói theo lý, một câu A-di-đà Phật là nhờ Phật lực cứu vớt,
chắc chắn bảo đảm vãng sanh về Tây phương. Nhưng vì sao ngày nay người niệm
Phật nhiều mà người được vãng sanh lại ít? Đây là vấn đề rất quan trọng và
nghiêm túc, ngày nay người niệm Phật nhưng không được vãng sanh quan trọng là
do “thiếu Tín, Nguyện lại sợ chết, căn bản là không muốn vãng sanh”. Ngày nay,
người niệm Phật chỉ cầu sống lâu, cầu mạnh khỏe bình an, cầu giàu sang, công
việc thuận lợi, cầu tất cả lợi ích ở thế gian; nhưng không cầu vãng sanh về Tây
phương.
Một chữ Chết thì có thể kiểm nghiệm người niệm Phật có đầy
đủ Tín, Nguyện hay không? Hãy tự hỏi lòng mình, chúng ta có sợ chết không? Nếu
như chết ngay lập tức thì Phật A-di-đà liền đón chúng ta vãng sanh về Tây
phương, chúng ta có bằng lòng không? Một người niệm Phật thật sự là người chán
lìa cõi Ta-bà này, thích cầu về cõi Cực Lạc thì nhất định cho sự chết là như
trở về. Bất cứ lúc nào, họ cũng mong sớm theo Phật A-di-đà về thế giới Tây
phương Cực Lạc thì tuyệt đối không sợ chết, luôn mong muốn vãng sanh liền. Còn người
niệm Phật giả tạo trong ngoài khác nhau, Tín, Nguyện không thật là người tham
sống sợ chết, không muốn chết, không muốn vãng sanh, cầu sống lâu, có rất nhiều
lý do ràng buộc. Chúng ta nên biết tâm người nào sợ chết, không muốn chết,
không muốn cầu vãng sanh thì trái với tâm Phật A-di-đà, không đủ ba tư lương
Tín, Nguyện, Hạnh thì làm sao họ thành tựu vãng sanh về Tây phương được?
Ngày nay, một nghìn người niệm Phật thì có chín trăm chín
mươi chín người niệm Phật giả. Nếu người niệm Phật thật sự thì một chữ Chết
thường ở trong tâm, tự mình luôn kiểm nghiệm, chỉ cần người niệm Phật không sợ
chết, thích chết, bất cứ lúc nào cũng đón cái chết, luôn mong cầu sớm được vãng
sanh về Cực Lạc; đây là người niệm Phật thật sự “chán lìa Ta-bà, thích cầu Cực
Lạc”. Như thế, một nghìn người niệm Phật, nghìn người vãng sanh; vạn người niệm
Phật vạn người vãng sanh, không một người nào mà không sinh về Tây phương.
10. Nỗ lực thực hành.
Phật pháp quan trọng nhất là thực hành. Có bà cụ một chữ
cũng không biết, hoàn toàn không hiểu kinh dạy, chỉ biết ăn chay, lạy Phật, chí
thành niệm một câu Nam mô A-di-đà Phật mà được vãng sanh. Bà học Phật thành tựu
vãng sanh, hơn hẳn những nhà thông thái biện tài vô ngại, tinh thông tam tạng,
quan trọng là có nỗ lực thực hành hay không. Người có tài năng, hiểu biết mà
không thực hành, giống như điểm binh trên giấy, nói tên món ăn, đếm của báu cho
người, đều là vô ích.
Nói tóm lại, chúng ta học Phật chỉ cầu chuyên nhất, sợ nhất
là xen tạp; chỉ cần nắm chắc những điểm quan trọng rồi nỗ lực thực hành thì
nhất định đạt được lợi ích chân thật của Phật pháp.
Năm 1996 giảng ở Dallas
0 nhận xét:
Đăng nhận xét