
Chánh nghiệp là
hành động chân chánh có tính chất bảo vệ, xây dựng và chở che cho sự sống như
không sát sanh, không trộm cắp, không tà dâm, không uống rượu. Nó thuộc về hành
động của thân thể. Chánh kiến và chánh tư duy thuộc về ý nghiệp, chánh ngữ
thuộc về khẩu nghiệp, cho nên ta biết chữ ‘nghiệp’ trong bát chánh đạo là nói
tới hành động thuộc về thân thể. Cố nhiên, hành động thân thể cũng như lời nói,
suy tư đều bị điều khiển bởi tâm ý. Ví dụ, khi nóng giận ta đá con chó một cái
thật mạnh hoặc đánh con trai một bạc tai hay đánh vợ, đánh con, chửi bới,
nguyền rủa đều thuộc về tà nghiệp, vì nó tạo ra đau khổ cho kẻ khác. Tuy nhiên,
nếu vì dạy đứa con ngỗ nghịch mà bà mẹ phải dùng roi để đánh thì chưa hẳn là tà
nghiệp. Ta phải xét cẩn trọng ở phần nội tâm của bà mẹ.
Có bà mẹ ấy cột cậu con trai vào cây mít trước nhà; bà vừa kể ra những lỗi lầm
và vụng dại của đứa con một cách bình thản vừa đánh thật mạnh sau đít của nó.
Ai đi ngang qua cũng cảm thấy ngao ngán bà mẹ ấy, nhưng họ đâu có biết được nỗi
lòng bà mẹ. Bà tâm sự: “mỗi cái roi quất vào thân thể đứa con là một vết thương
nhức nhối thấm tâm can tôi. Bà kết luận: mẹ nào mà không thương con. Nhưng thà
đứt ruột nát gan còn hơn để con trở thành hư thân, mất nết. Tui thà đừng sinh
nó ra trên đời này còn hơn.”
Không sát sanh là một hành động cụ thể của chánh nghiệp, cho nên ăn chay không
những bảo vệ sự sống của muôn loài mà còn nuôi dưỡng được lòng từ bi trong trái
tim. Thời đại bây giờ, người Tây phương ăn chay nhiều lắm, vì thịt cá có quá
nhiều chất độc hóa học. Họ ăn chay vì họ sợ bị bệnh tật, trong khi đó, ta ăn
chay bởi vì lòng xót thương và tội nghiệp đối với các loài chúng sanh. Ta không
muốn thấy con gà bị cắt tiết nên thà ăn rau, ăn trái còn hơn. Hơn nữa bây giờ,
thức ăn chay có đầy đủ chất bổ dưỡng như đậu hủ, ngũ cốc, rau cải… Ta thật sự
không muốn giết hại mà tìm mọi cách để bảo vệ sự sống của muôn loài. Do đó, ta
cẩn thận trong mọi hành động trong đời sống. Ta không nở dùng thuốc xịt dán mà
chịu khó lau chùi sạch sẽ nhà cửa thì loài dán sẽ di cư đi nơi khác. Ta không
nở giết con sâu, con kiến, con giun và con dế… Chùa Từ Hiếu có thật nhiều giun,
kiến và sâu bọ. Mỗi khi cất bước, ta có ý thức và thấy được đàn kiến đang bò
dưới chân hoặc sống khắp nơi trong sân chùa, do đó ta tránh không dẫm đạp lên
chúng. Thế thì, thiền hành đúng là bảo vệ sự sống. Thấy con giun đang nằm quằn
quại bên đường, ta không nỡ làm ngơ đi ngang qua, mà dừng lại để đưa con giun
ấy vào gốc cây hay bãi cỏ cho nó sống an lành, khỏi bị xe cán hoặc nắng thiêu
đốt.
Vào mùa hè ở xứ Huế có nhiều muỗi lắm! Trong lúc ngồi thiền, tôi thường
bị mấy chàng muỗi tấn công quá trời! Nhưng vì ý thức bảo vệ sự sống trong tôi
đã thành thói quen, cho nên tôi không nỡ giết những con muỗi bé bỏng kia. Tôi
đưa tay nhẹ nhàng đuổi chúng đi chứ không đánh cái bốp như trước kia. Cho nên,
hành động chân chánh có tính chất bảo vệ và che chở cho sự sống đều do ý thức
sáng tỏ đưa tới. Đó là chánh niệm, nghĩa là biết ta đang làm, nói, suy nghĩ về
những gì.
Tà dâm là tà nghiệp, tức là ăn nằm với những người không phải vợ hay chồng của
ta. Hành động tà dâm gây ra sự đổ vỡ và khổ đau cho ta và kẻ khác. Biết bao
nhiêu cô gái còn trẻ, vì lỡ lầm không giữ được trinh tiết nên đánh mất đời sống
hạnh phúc, không có cơ hội học hành tới nơi tới chốn. Có cô gái bị người yêu
phụ bạc và sợ gia đình mang tiếng xấu với xóm làng nên phải che dấu để đi phá
thai hoặc chửa hoang rồi bỏ rơi đứa con sơ sinh, tạo ra nhiều mặc cảm tội lỗi
trong tâm hồn người mẹ trẻ. Biết bao nhiêu gia đình đổ vỡ, vợ chồng xa nhau, đàn
con bơ vơ cũng do nạn tà dâm gây nên, bởi thế giữ gìn giới thứ ba là bảo vệ
hạnh phúc gia đình và đời sống đôi lứa không bị đổ vỡ.
Trộm cắp là lấy làm tư hữu tài vật, của cải của người khác. Đó là một hành động
bất chánh thường tạo ra khổ đau cho người. Có thể tâm niệm trộm cắp đã trở
thành thói quen thúc đẩy bởi lòng tham lam và ích kỷ, cho nên ta phải nuôi sáng
ý thức để nhận diện cho rõ ý định ăn trộm hay lấy vặt đồ vật của người khác. Vì
trộm cắp không phải chỉ là chui vào nhà người khác để lấy tiền bạc, vàng ngọc
và đồ quí mà còn là những hành động khác nữa như hút thuốc là ăn cắp không khí
trong lành, lấy tờ giấy của người bạn mà chưa xin phép cũng là ăn cắp. Đổ rác
vào nhà khác hoặc nơi công cộng làm ô uế thiên nhiên là ăn cắp sự sạch sẽ. Trút
đồ dơ bẩn vào suối hồ, sông lạch làm ung thối dòng nước, tiêu diệt tôm cua cá
là ăn cắp sự sống của mọi loài và thiên nhiên. Cho nên trộm cắp có nhiều hình
dạng khác nhau và vi tế. Ta phải thực tập sâu sắc mới có khả năng nhận ra được
tính tham lam, ích kỷ ấy trong tâm.
Hành động của ta còn nhiều lắm như ta mỉm cười cho em tươi mát, nấu nướng cẩn
thận cho anh ăn ngon có được sức khỏe, chuyển hóa khổ đau để cho chị bớt nhọc
nhằn. Mẹ ngồi yên cho con an lạc; cha thở để con trai có cơ hội tâm sự để bớt
đi niềm uất ức… Tất cả những hành động này đều là thiện nghiệp.
Tóm lại, ta hãy thực tập giới thứ nhất, thứ hai, thứ ba và thứ năm trong đời
sống hàng ngày thì hành động của ta sẽ đưa tới sự bảo hộ và che chở cho sự sống
của mọi loài, giữ gìn được hạnh phúc cá nhân và gia đình.
Hành
nghề lương thiện - Chánh
mạng
Chánh mạng nghĩa là nghề nghiệp, kế sinh nhai hay công ăn việc làm lương thiện,
lành mạnh và đạo đức. Theo lời Bụt dạy: “Nghề nghiệp nào tạo ra khổ đau, tàn
hoại và sát hại mọi loài và thiên nhiên đều là tà mạng như giết heo, giết bò,
săn bắn, bắt cá, chặt cây, phá rừng, trộm cướp…” Nghề nghiệp nào đi theo tâm
niệm bóc lột, làm giàu trong khi đó đánh mất đạo đức và lương tâm đều là tà
mạng.
Ta hãy lấy một ví dụ về nghề giáo. Đáng lý thầy giáo phải có bổn phận trao
truyền kiến thức, giáo dục nét đẹp về nền văn hóa và đạo đức dân tộc. Trong khi
đó đa số nhà giáo bây giờ cứ chạy theo khuynh hướng làm giàu nên tranh thủ thì
giờ dạy thêm cho thật nhiều tiết với ý định lấy tiền lệ phí học sinh thật cao.
Có nhiều học sinh nhà nghèo không đủ tiền đóng lệ phí phải đi làm thuê làm mướn
mới được chấp nhận vào lớp học. Cố nhiên, dạy học cũng là phương tiện sinh nhai
và nuôi sống gia đình. Nhưng thầy giáo có thể miển phí cho một số học sinh quá
nghèo thì thầy giáo ấy còn giữ được lương tâm và có thể trao truyền những kiến
thức cho thế hệ trẻ. Làm thầy là để trao truyền kiến thức, nâng cao tri thức
của đất nước và giáo dục nếp đạo đức cho thế hệ tương lai, chứ đâu phải là một
nghề tầm thường.
Bác sĩ cũng như thế. Ngày xưa, người dân gọi bác sĩ là ‘ông lang’ hay ‘lương y’
nghĩa là thầy thuốc hay là nơi nượng tựa lương thiện. Ai đau ốm gì cũng đi mời
thầy thuốc, bác sĩ như con đi tìm mẹ. Lương y đúng là hình ảnh của người mẹ
hiền chỉ mong chữa lành bệnh tật của con cái. Trong khi đó thời bây giờ, một số
bác sĩ không còn là những vị lương y ấy nữa và không đóng vai một bà mẹ dịu
hiền chăm sóc cho đàn con, mà là những nhà kinh doanh. Có rất nhiều chuyện đau
thương thường xảy ra ở các bệnh viện lớn. Có tiền thì bác sĩ mới chữa bệnh,
không tiền thì bệnh nhân nằm đó cho đến chết mà thôi. Bác sĩ thấy chết mà không
cứu thì làm bác sĩ để làm gì? Ta thử hỏi những ông bác sĩ ấy có trái tim hay
không, có lương tâm hay không? Tất cả những ông bác sĩ ấy và nhà giáo kia đang
làm công việc không được lành lắm, bởi vì họ không có trái tim thương yêu và
tâm hồn trách nhiệm. Họ chữa bệnh, dạy học cũng chỉ vì tiền và đồng tiền làm
giảm mất lương tâm và lý tưởng giúp dân giúp nước.
Trong khóa tu bảy ngày ở chùa Giác Hải thuộc tỉnh Khánh Hòa có chị thiền sinh
tâm sự: “Bạch thầy, con làm nghề bán thịt heo đã hơn mười năm rồi. Như thế con
có phạm giới sát sanh hay không, nghề nghiệp của con có tội lỗi hay không?” Tôi
hỏi chị: Bây giờ tình hình kinh tế gia đình của chị có khá không? Chị bảo: “Dạ
thưa! Gia đình chúng con cũng tạm khá, có nhà có xe đầy đủ.” Vậy chị nên tìm
nghề khác lương thiện hơn để làm ăn. Buôn heo, giết heo, bán thịt heo là một
nghề không lành mạnh. Chị hãy nhớ lại cứ mỗi lần giết heo là một lần làm cho
những con heo ấy đau đớn, vùng vẫy, than khóc, kêu la đến rùng rợn phải không?
Nỗi đau khổ và oán hờn ấy đi vào tâm thức và gia đình của chị, lâu ngày nó sẽ
trở thành năng lượng bất an và nặng nề. Bên cạnh ấy, mặc cảm tội lỗi sẽ đi theo
chị mãi mãi, do đó đời sống và tâm tư của chị sẽ không được nhẹ nhàng, an lạc
và thảnh thơi đâu! Vì miếng ăn, vì gia đình nên chị phải chọn nghề không lành
nhưng khi đủ ăn rồi thì chị nên chuyển nghề.
Chuyển nghề là chuyển nghiệp. Hành động độc ác sẽ đưa tới kết quả đau khổ; hành
động lương thiện sẽ đưa tới kết quả thanh lương. Gieo hạt bắp thì ta sẽ được
trái bắp, gieo hạt lúa thì ta sẽ gặt được nhiều lúa. Không ai có thể trốn thoát
được những hành động đã làm.
Siêng
năng lành mạnh - Chánh
tinh tấn
‘Có công mài sắt có ngày nên kim’ là câu ca dao ca tụng hạnh kiên nhẫn
và siêng năng. Tất cả những thành đạt đều phát xuất từ sự siêng năng và chăm
chỉ.
Bác sĩ phải siêng năng hành nghề để có thể thuần thục hơn trong sự chẩn đoán và
trị bệnh. Sinh viên nên siêng năng nghiên cứu và học hành thêm những kiến thức
mới mẻ để làm giàu cho các môn học. Người công nhân siêng năng thì công việc
mới thành tựu… Siêng năng của người tu là sống tha thiết, sâu sắc đời sống hàng
ngày để hiểu được chính mình. Ta nuôi dưỡng ánh sáng chánh niệm để thấy rõ
những tâm hành tiêu cực đang biểu hiện mà chuyển hóa, nếu tâm hành tiêu cực
chưa biểu hiện thì hãy cẩn trọng để đừng cho chúng biểu hiện. Nghĩa là ta không
tưới tẩm và tiếp xúc với những hình ảnh và âm thanh xấu xa, bạo động, trần lụy.
Ta không nên xem phim chưởng, phim tình cảm hoặc phim bạo động và kích thích
thèm khát. Ta không nên nghe những bản nhạc kích động hoặc sầu đau… Bên cạnh
đó, ta nuôi dưỡng sự vui vẻ, dễ dãi, hy sinh, cần cù, bao dung, thông cảm. Ta
đi chơi trong thiên nhiên để tiếp xúc với buổi bình minh rực rỡ, bông hoa vàng
tươi thắm, đôi mắt của tuổi thơ. Ta suy nghĩ và chú ý tới những đức tính tốt
đẹp trong ta và nơi những người chung quanh. Thấy sư anh dễ thương ta vui, thấy
sư em giỏi giang ta mừng…
Hôm truớc tôi được nghe một bài pháp thoại thật xuất sắc về đề tài “vướng mắc”
của một thầy giáo thọ vốn là sư em của tôi. Sư em làm cho tôi khâm phục đến bất
ngờ. Tôi vừa cảm thấy sung sướng, hãnh diện cho sư em, cho tăng thân vừa cảm
thấy hối hận vì lúc trước mỗi khi nghe sư em chia sẻ trong những buổi họp hay
pháp đàm thì tôi không cảm thấy thích thú lắng nghe. Có lẽ do tôi chưa biết
cách lắng nghe hoặc có thể tôi vừa nghe vừa phán xét, cho nên tôi chẳng học hỏi
được gì. Hôm nay sư em nói sao mà sâu sắc, mạch lạc và rõ ràng đến thế! Lòng
dặn lòng tôi nguyện bỏ thái độ thành kiến đối với những người chung quanh. Ngày
hôm sau, cách cư xử của tôi đối với sư em dè dặt, biểu lộ sự cung kính và biết
ơn. Qua kinh nghiệm này, tôi thấy rõ tâm mình vẫn còn có chất liệu thành kiến,
tự hào và cố chấp. Trong khi đó, sự sống thật mầu nhiệm, sư em ngày hôm nay đã
tiến bộ rất xa trong lĩnh vực tu học, thuyết pháp và độ đời. Tôi thấy được hình
bóng thân yêu của bổn sư trong sư em. Sư em đích thật là thầy của tôi. Tôi đã
học được bài học đích đáng và những kiến thức mới lạ. Đó là một cách nuôi dưỡng
tâm hành tốt đẹp.
Tôi về tu tập ở chùa Từ Hiếu vào mùa đông năm 2005-2006. Trời xứ Huế! Cái lạnh
ngấm ngầm nhưng buốt lắm! Cho nên thiền đường luôn luôn được đóng kín cửa. Một
hôm, có một số huynh đệ vào thiền trễ nên cánh cửa cứ mở rồi đóng thật nhiều
lần tạo ra lắm tiếng động. Tâm tôi khởi lên ý nghĩ: ở đây ồn quá! Thôi ta nên
bỏ về phòng ngồi thiền cho yên, nhưng tôi đã không làm theo ý nghĩ ấy. Tôi trở
về hơi thở ý thức để nhận diện sự chuyển biến trong nội tâm. Tôi thấy rõ nỗi
phiền muộn này do sự đòi hỏi mà phát sinh ra. Chỉ vài phút sau, một ý khác liền
xuất hiện. Sao ta ích kỹ thế! Ta tu tập đâu phải cho riêng cá nhân mà còn tu
cho Thầy, Sư Thúc, các sư anh, sư chị và nhiều sư em nữa. Mới có mấy tiếng động
đã muốn bỏ về phòng thì làm sao tạo ra năng lượng hùng hậu cho tăng thân. Tôi
tiếp tục ngồi yên nuôi dưỡng cái thấy về sự hoạt động của dòng tâm thức. Nhờ
vậy, tôi đã hưởng được buổi thiền tập đầy ý nghĩa và thời tụng kinh hết sức đầm
ấm.
Tóm lại, tinh tấn là thực tập như lý tác ý. Nó có khả năng đưa tới an lạc và
giải thoát. Ta nhận diện mặt mũi suy tư, ý tưởng tiêu cực để chuyển hóa và nuôi
dưỡng suy tư, ý tưởng tốt đẹp tạo ra tình thương và sự thông cảm trong ta.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét