Tinh thần không
câu chấp, nô lệ vào các hình thức, ngôn ngữ (điều mà hiện nay có lúc có nơi
đang cần phải nhắc nhở, huân tập lại). Đó là một tinh thần giải trừ kiến chấp.
Một cái học không có học thuyết, một giáo lý không có những giáo điều bất di
bất dịch.
Chắc hẳn khi viết ra mẩu
tin ngắn đăng trong tạp chí Newsweek, phóng viên Machail Isikoff không ngờ rằng
mình sắp gây nên một tai họa lớn khi thống kê sơ bộ cho đến 20 tháng 5 đã có 17
người thiệt mạng và hơn 100 người khác bị thương vì mẩu tin vắn ấy. Ngọn lửa
căm phẫn đã bùng lên kéo dài từ Afghanistan, Palestine đến cả Indonesia, Somali
mà chưa có dấu hiệu gì hạ nhiệt mặc dù tờ Newsweek đã cải chính là chỉ dựa vào
một nguồn tin chưa được kiểm chứng, tiết lộ rằng một quan chức thẩm vấn Mỹ đã
quẳng Kinh Coran vào cầu tiêu và xả nước trong khi đang làm nhiệm vụ tại
Guantanama. Giờ đây dù có đính chính, dù có thanh minh thì cũng đã trễ vì máu
đã đổ, oán thù đang dâng cao. Tại Teheran, Quốc hội Iran đã không chấp nhận lời
cải chính của tờ báo. Ngòi viết thiếu cẩn trọng ấy đã trở thành ngòi nổ khi nó
khơi dậy tất cả những căm hờn dồn nén bấy lâu của thế giới Hồi giáo đối với Mỹ.
Thế nhưng, chúng ta thử hình dung một kịch bản khác: nếu như phóng viên ấy đính
chánh rằng không phải quan chức Mỹ quẳng kinh Coran mà là một quyển kinh Phật gì
đó thì sao? Chắc hẳn sẽ có những lời phê phán đây đó thậm chí có thể có biểu
tình nhưng chắc chắn là không ai đổ máu, không ai chết. Chúng ta hãy nhớ cách
đây mấy năm khi Taliban phá hủy tượng Phật, một trong những kỳ quan trong lịch
sử nhân loại, thế giới lên án kịch liệt, kêu gọi khẩn thiết nhưng không ai phải
đánh nhau với cảnh sát hay xô xát với các tôn giáo khác. Vì sao? Vì chủ trương
không dùng bạo lực của Phật giáo hay vì nguyên nhân nào khác?
Thật ra, lý do nằm ngay
trong giáo lý nhà Phật: đó là tinh thần vô trước hay phá chấp. Tinh thần không
câu chấp, nô lệ vào các hình thức, ngôn ngữ (điều mà hiện nay có lúc có nơi
đang cần phải nhắc nhở, huân tập lại). Đó là một tinh thần giải trừ kiến chấp.
Một cái học không có học thuyết, một giáo lý không có những giáo điều bất di
bất dịch.
Đức Phật là một vị Giáo
chủ duy nhất trên thế gian này khuyên tín đồ như đã nói với bộ tộc Kalama ở
Kesaputta như vầy:
“Này các Kalama, chớ có
tin vì nghe lời thuật lại, chớ có tin vì theo truyền thống, chớ có tin vì nghe những
lời đồn. Đừng để bị dẫn dắt bởi uy quyền của kinh điển, bởi luận lý siêu hình,
hay bởi những sự xét đoán bề ngoài, đừng để bị lôi cuốn về những gì có vẻ đáng
tin, bởi thích thú trong những quan điểm võ đoán, hay bởi ý nghĩ: “Đây là thầy
ta…” (Tăng Chi Bộ tập 1, Kinh Các vị ở Kesaputta).
Khi giảng thuyết Nhân
Duyên, khi nhận thấy các đệ tử đều đã hiểu, Phật liền nói: “Này các Tỳ-khưu,
nếu các người lại để cho mình mắc vào thuyết ấy, nếu các người ưa thích nó, nếu
các người mê luyến nó, giữ gìn nó như một kho bảo vật, nghĩa là các người bị
buộc ràng vào nó, thì các người đâu có hiểu rằng giáo lý của ta như chiếc bè để
đưa qua dòng sông chứ không buộc trói người vào đó.”
Trong kinh Viên Giác, Đức
Phật đã từng tuyên bố: “Các lời dạy của khế kinh chẳng khác nào ngón tay chỉ
mặt trăng. Nếu ta thấy mặt trăng rồi, có thể biết cái để chỉ mặt trăng không
phải là mặt trăng. Tất cả lời nói của Như lai khai thị Bồ tát cũng đều như
thế.” Nếu ta nhận lầm ngón tay chỉ mặt trăng là mặt trăng thì chẳng những không
nhận thức đúng chánh pháp mà còn gặp chướng ngại trên đường tu tập của mình.
Thế nên, học Phật là phải
học cả cái tinh thần “vô trụ vô tướng”, giải thoát khỏi mọi tà kiến, biên kiến,
khai phóng tâm hồn khỏi mọi sự nô lệ, định kiến do những ý thức hệ, những tín ngưỡng,
những chủ thuyết đạo đức hay kinh tế khác nhau vốn dĩ đã và đang chia rẽ nhân
loại, gây nên những tranh chấp triền miên cả trong tư duy lẫn trong cuộc đời
thực.
Phật giáo trước hết không
phải và không thể là một tàng kinh viện, nơi mà người học Phật chỉ biết trau
giồi giáo lý mà phải là nơi thực chứng, huân tập tâm hồn để hình thành một thái
độ sống, một triết lý sống tràn trề vô ngại, dung nạp mọi dị biệt, vượt lên
trên mọi si mê kiến chấp. Đó là tinh thần Xả vô lượng tâm, buông bỏ, không ôm
giữ tri kiến, không vướng mắc vào thành bại, khen chê (trong tiếng Sankrist
Upeksa là bình đẳng, nghĩa là không chấp trước phân biệt, xem mọi người mọi
pháp, đều như nhau).
“Do có lòng xả mà người
học Phật sẽ từ bỏ “sở tri” của mình mà lắng nghe kẻ khác và có thể tiếp nhận
những kiến thức đúng đắn mới, hầu có thể thẳng tiến trên đường giác ngộ” (Lược
giải những pháp số cơ bản - Hạnh Cơ).
Tựu trung, tinh thần vô
trước của giáo lý Phật giáo giúp ta vươn tới những chân trời thênh thang vô tận
và với lòng xả rộng lớn, chúng ta sẽ có được hạnh phúc và an lạc ngay trong cõi
đời này, ngay trong chính tâm hồn mình trong từng phút giây tỉnh thức.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét