
1. Bồ đề tâm như hạt giống
Bồ đề tâm này
giống như hạt giống,
sinh trưởng tất
cả chân lý, Phật pháp.
Đầy đủ duyên lành,
thì mới lớn mạnh
2. Bồ đề tâm như ruộng tốt
Bồ đề tâm này
giống như ruộng tốt, sinh trưởng
pháp lành của
mọi chúng sinh.
Vô số pháp lành,
hạnh tốt
3. Bồ đề tâm như đại địa
Bồ đề tâm này
giống như đại địa,
nâng giữ mọi thứ
khắp cả thế gian.
Đất từ bi, nuôi
dưỡng mọi mầm sống
4. Bồ đề tâm như tịnh thủy
Bồ đề tâm này
cũng như tịnh thủy,
rửa sạch tất cả
phiền não, bẩn dơ.
Nước từ bi:
chảy vô ngại
5. Bồ đề tâm như gió lớn
Bồ đề tâm này
giống như gió lớn,
thổi khắp thế
gian, không hề chướng ngại.
Rừng rậm tà
kiến
6. Bồ đề tâm như lửa mạnh
Bồ đề tâm này
giống như lửa mạnh,
thiêu sạch mọi
thứ cây củi tà kiến.
Thổi mất chấp
trước, níu kéo
7. Bồ đề tâm như tịnh nhật
Bồ đề tâm này
giống như tịnh nhật,
phổ chiếu khắp
hết thế gian mọi chốn.
Nước trí huệ: soi
mòn thói xấu
8. Bồ đề tâm như trăng tròn
Bồ đề tâm này
giống như trăng rằm,
khiến việc tốt
làm, đều tất viên mãn.
Soi chiếu điểm
mù
9. Bồ đề tâm như đèn sáng
Bồ đề tâm này
giống như đèn sáng,
tỏa ra muôn thứ
ánh sáng chân lý.
Ánh sáng chân lý,
tùy theo tâm thức
Download file word ở phần đính kèm bên phải.
Bình luận (7 đã gửi)
Phương Nguyễn 23/02/2010 17:20:03
Trước hết, mới đọc đề tựa "9 cách Phát Bồ-Đề Tâm",
nhưng đọc hết, Phật-tử tôi chỉ thấy nói "ý nghĩa của Bồ-Đề Tâm" mà
thôi chứ không thấy đề cập tới : "Thế nào là Phát Bồ-Đề Tâm" cả.
Xin phép quý vị cho tôi được bầy tỏ về ý nghĩa thô thiển về
vấn đề Phát Bồ Đề Tâm như sau :
Phát Bồ-Đề-Tâm ở Nguyên-thủy khác với Phát Bồ-Đề-Tâm ở bậc
Bồ-Tát một chút.
Ở quả vị A-La-Hán, khi các Ngài phát Bồ-Đề-Tâm thì chỉ cần
thấy thế-gian đau khổ, tự mình muốn giải thoát là được kể như là đã
"Phát" Bồ-Đề-Tâm rồi. Lý do là các Ngài không cần nói độ ít hay nhiều
người gì cả. "Độ" mình được thì thì cũng là "Phát Bồ-Đề-Tâm"
rồi. Chữ Bồ-Đề-Tâm có nghĩa là "cái tâm Giác Ngộ". Phát cái Tâm
Giác-Ngộ chứ không phải là "nói" Phát cái Tâm Bồ-Đề như cái nghĩa là
phải đi "cứu độ" người ta.
Ở Đại-Thừa, có người nói, "Phát Bồ-Đề-Tâm" tức là
"Phát Bồ-Tát-Tâm". Chữ thì có khác một chút nhưng ý nghĩa thì như
nhau hết.
Thường thường phàm-phu cho rằng, "Phát" là suy
nghĩ về cái gì đó thì ở đây, ý nghĩa về "Phát Bồ-Đề-Tâm" không phải
như vậy. "Phát" đây là cái "Tâm" mình khởi được cái ý đó và
đồng thời hướng về "cái đó" không còn "thối chuyển" nữa thì
mới gọi là "Phát Bồ-Đề-Tâm".
Ai cũng có thể "Phát Bồ-Đề-Tâm" được nhưng, vấn đề
"Phát Bồ-Đề-Tâm" trong các Kinh-điển Đại-thừa khác với ý nghĩa
"Phát Bồ-Đề-Tâm" mà người bình thường hiểu.Phát Bồ-Đề-Tâm không phải
là cái miệng nói ra. Chẳng hạn khi đi Chùa, nghe mấy Sư nói : Hôm nay quý
Phật-tử hãy đọc theo tôi, Phát Bồ-Đề-Tâm, nào là "Chúng-sanh vô biên thệ
nguyện độ, phiền não vô tận, thệ nguyện đoạn, pháp môn vô lượng, thệ nguyện
học, Phật-đạo vô-thượng, thệ nguyện thành" v...v... Xướng lên như vậy chưa
phải là "Phát Bồ-Đề-Tâm".
Phát Bồ-Đề-Tâm là tự mình nguyện, tự mình nhận thấy cái
"sự thật" rồi từ đó, cái Tâm mình cứ theo đó mà đi chứ không cần ai
chỉ dạy cho biết, chỉ dạy cho "phải nói hay làm" này nọ. Tự mình tự
nhận biết, rồi tự mình nguyện, mình làm thì cái đó mới là "Phát
Bồ-Đề-Tâm", mà "phát Bồ-Đề-Tâm thực sự như trong Kinh Hoa-Nghiêm nói,
thì là cái người đó đã là Bồ-Tát rồi chứ không phải còn là
người"phàm" nữa. Cho nên khi nói một người đã "Phát Bồ-Đề-Tâm"
là người đó, tự họ đã nhận rõ ra được, thế-gian là đau khổ, không còn luyến ái
thế-gian thế-gian này nữa và thấy chungsanh còn đang phải chịu đau khổ nên
"nguyện" phát cái tâm tự cứu mình, cứu người. Mình nhận rõ ra như vậy
và sống được như vậy thì tự nhiên cái đó là "Bồ-Đề-Tâm" chứ không
phải "Phát" Bồ-Đề-Tâm là làm cái gì khác cả.. Bồ-Đề-Tâm là nơi cái
Tâm mình chứ không phải là ở nơi ngoài. Không phải là "Phát
Bồ-Đề-Tâm" là nói cho người ta nghe là mình "Phát" Bồ-Đề Tâm,
cũng không phải là "thọ giới" Bồ-Tát là "Phát" Bồ-Đề-Tâm
nữa.
Điều kiện để "Phát Bồ-Đề-Tâm" là mình
"ngộ" được thế-gian là "vô-thường", "ngộ" được
mình có cái "Tánh" như Phật, "ngộ" được mình có cái
"Pháp-Thân" mới gọi là "Phát Bồ-Đề-Tâm" chân thật.
Bồ-Đề-Tâm có nhiều bậc. Có bậc gọi là "Giả danh Bồ-Đề-Tâm", "Tương
Tợ Bồ-Đề-Tâm và "Chân Thật Bồ-Đề-Tâm".
Giả Danh Bồ-đề-Tâm, tức là chỉ có cái "danh" không
thôi, chẳng hạn như phàm-phu mình, mỗi ngày cứ nói cái "miệng" là,
tôi "phát bồ-đề-tâm", tôi "phát bồ-đề-tâm".....Những cái đó
chỉ là "giả danh" bồ đề tâm chứ không phải là thứ thiệt. Bởi vì miệng
nói nhưng cái "Tâm" mình chưa phải là như vậy.
Rồi tới "Tương-tợ Bồ-Đề-Tâm" là cái người
"đang tu hành", đang thực-hành cái "Hạnh Bồ-Đề-Tâm" đó thì
gọi là "Tương-Tợ".
Còn "Chân Thật Bồ-Đề-Tâm" là "Tâm Bồ-Đề"
của các vị Bồ-Tát, từ bậc "Sơ-Địa" trở lên tới Đức Phật mới là
"Chân Thật". Cái "Tâm Bồ-Đề" đó là cái
"Tâm-Nguyện" độ-sanh và tự độ đó mới là cái "Tâm Bồ-Đề Chân Thật
", chân thật từ hành động phát ra. Tâm tâm nơi "nguyện", nơi
"Thân" cũng y như vậy hết. Mà luôn luôn như vậy chứ không phải lúc
thế này, lúc thế nọ. Phàm phu mình chưa được như vậy nên chưa phải là Bồ-Đề-Tâm
chân thật.
Phật-tử chân chính không nên lạm dụng danh-từ Phát
Bồ-Đề-Tâm, mà các vị Sư cũng không nên ru ngủ Phật-tử bằng cách tán dương các
Phật-tử "phát" Bồ-Đề-Tâm là Tâm Bồ-Tát v...v... Bồ-Đề là "Giác
Ngộ", Phát Tâm Giác Ngộ. Mà "giác Ngộ" thì làm sao mở miệng ra
nói được ? Mình thì theo "vọng-tưởng", chạy theo
"vọng-tưởng" mà mở miệng ra nói muốn "phát" cái
"Giác" thì "phát" cái "Giác" ra làm sao và
"phát" cái "Giác" ở chỗ nào ?
Phải hiểu "Phát Bồ-Đề-Tâm" là là cái
"Tâm" cầu "Giác-Ngộ". Cầu Giác-Ngộ thì làm cái gì ? Phát
Bồ-Đề-Tâm tức là mình bắt đầu vứt bỏ những vọng-tưởng, không theo vọng-tưởng
chứ không phải là "cầu" cái "Giác". Cầu cái
"Giác" thì ai ban cho mình ? Đâu có ai "Ban" cái
"Giác" cho mình được ?. Chhẳng hạn như bây giờ mình mở miệng, mình
phát nguyện thành Phật,làm sao để "thành", mình đâu có biết làm sao ?
Tóm lại, Bồ-Đề-Tâm là công phu tu-hành đê chuyển Thức thứ 7
là Mạt-Na-Thức và Thức thứ 8 là A-Lại-Da-Thức thành "Bình-Đẳng
Thánh-Trí" và "Đại-Viên Cảnh-Trí", là cái "Trí-Huệ"
sáng suốt, hết chấp "Ngã" và "Pháp" chấp, thấy được cái
tánh "bình đẳng" củ Vạn Vật, là Tí-Huệ sáng suốt "Viên
Mãn", trò đầy như tấm gương rộng lớn chiếu soi khắp "Càn-Khôn
Vủ-Trụ", vật gì cũng in bóng nhưng lại chẳng giữ lại một hình bóng nào cả
( tức Tâm Vọng -tưởng )
Gọi là một chút "loạn ngôn", có điều gì thất thố,
mong các vị xá tội cho.
U.S.A 2010/Feb/16. Tuệ-Giác Phương Nguyễn kính bái
0 nhận xét:
Đăng nhận xét